Tôi đã học được gì từ các trò chơi

Tôi đã học được gì từ các trò chơi

Nếu bạn đã đọc được ở đâu đó câu truyện để trở thành chuyên gia trong bất cứ lĩnh vực nào, bạn cần dành ra 10,000 giờ tập luyện trong lĩnh vực đó. Thì hãy đọc thêm quyển Mật Mã tài năng của “Daniel Coyle”. Bạn sẽ biết cách làm thế nào để trở thành chuyên gia trong một lĩnh chỉ với 1 phần 5 của 10,000 giờ hoặc thậm chí ít hơn nhiều.

Tôi đã có thời gian thường rất thích chơi cầu lông và vì nó gần gũi dễ hiểu nên tôi sẽ nói về nó. Một trò chơi chỉ đơn thuần là đánh quả cầu từ bên này sang bên kia lúc mới tập. Giả sử nếu một người dành 1 giờ mỗi ngày để học chơi cầu lông và chơi liên tục trong vòng 1 tháng thì chắc chắn người đó sẽ biết cách chơi và thành thạo môn này. Nhưng thông thường khi đã nắm luật chơi và biết cách chơi rồi họ sẽ hài lòng với thành quả của mình và không học hỏi gì thêm nữa. Đó là khi họ đã chạm đến điểm hài lòng, ngưỡng mục tiêu thành công của họ. Và khi họ có chơi thêm 1 năm nữa thì khả năng chơi cầu lông của họ cũng không khác gì so với thời điểm 1 tháng đầu tiên. Trong 1 ví dụ khác đó là tôi, tôi cũng bắt đầu thành thạo cầu lông sau 1 tháng luyện tập. Nhưng tôi không dừng lại, tôi tiếp tục học hỏi thêm các thất bại hay gặp của mình và sửa chữa nó, tôi bắt đầu thích, ngưỡng mộ và copy những chiến thuật của những người chơi giỏi hơn tôi (Những người chơi chuyên nghiệp và chơi để thắng). Tôi đã dành rất nhiều giờ để theo dõi các giải cầu lông, các trận đấu kinh điển trên youtube và học hỏi sửa chữa từ những lỗi sai của mình. Tôi đã học lại cách cầm gậy, cách đứng, cách di chuyển và lựa chọn loại giầy phù hợp và học nhiều phương pháp chơi theo đội nhằm đạt đến kết quả tốt nhất. Và tất nhiên khi tôi có dịp gặp lại người bạn đã dậy tôi chơi môn này, tôi đã hoàn toàn làm hắn phải ngạc nhiên vì khả năng của tôi, mặc dù hắn đã chơi 3 năm còn tôi mới bỏ ra có 3 tháng…!!!?? Tôi cũng áp dụng mindset này để học cách chạy xe đạp đường dài, chạy 1 half rồi 1 full Marathon 40km hay leo lên đỉnh fansipan trong 3 ngày 2 đêm. Mặc dù lúc đó tôi rất béo và thể lực cực kỳ kém.

Trở lại với Dota2 một môn esport có lẽ là môn mà tôi dành nhiều thời gian để đắm chìm trong nó nhất. Nhưng những thời gian đó không hề vô ích và nó đã dạy tôi rất nhiều thứ để áp dụng cho cuộc sống. Thời điểm tôi chơi Dota2 là khi bạn bè và thằng em tôi đã chơi được ít nhất 2-3 năm. Khởi đầu thì ai cũng như ai, cũng feed cũng là gánh nặng của cả đội, cũng bỡ ngỡ với điểm mạnh yếu của hơn 100 nhân vật cả. Nhưng tôi đã chơi tốt hơn và giỏi hơn những người đã chơi trước tôi 2-3 năm chỉ với 3 tháng như thế nào?

Nếu một trận bạn đã chơi rất tốt nhưng bạn vẫn thua thì đó vẫn là do bạn chưa cố gắng và lối chơi phối hợp chưa đúng chứ không phải team bạn quá feed hay team địch quá gosu. Tôi đã ngừng đổ lỗi cho mạng, ngừng blame team mình và lăng mạ team bạn có Carry cày thuê. Tôi thậm chí đã đổi con VGA 750 TI lấy 1080TI (giá của nó bằng 1 con Iphone X, con VGA mơ ước của hàng triệu Game thủ) để mượt hơn nhưng vẫn k thể thắng do trước đó tôi cứ blame là do con VGA mình quá cùi và chơi quá giật cùng hàng loạt lí do khác mà tôi không chịu nhận thua là do chính bản thân mình chứ chẳng do ai cả. Tôi đã học được rằng mình giỏi nhưng không kết nối được với team và chơi ăn í được với nhau thì cũng vứt. Tôi bắt đầu học cách chịu trách nhiệm và học cách gánh team ở rank 2k.

Tôi nhận trách nhiệm mọi trận thua thì đều là do tôi và tôi sẽ xin lỗi tất cả các thành viên trong đội. Và khi tôi thắng thì tôi là người đầu tiên chúc mừng những người bạn trong team của mình đã chơi rất tốt kèm theo công nhận sự cố gắng của bản thân chứ không nói là do mình gặp may mắn.

Quả thực khi tôi nhìn nhận tôi là người chịu trách nhiệm tôi đã phát hiện ra mình đã chơi nhiều lối chơi dốt hết lần này đến lần khác mà khi trước đó tôi đã không hề nhận ra. Tôi bắt đầu sửa chữa nó bằng cách học từ các Gosu 5k khác trên youtube. Tôi trở nên yêu thích tất cả những team đã đánh thắng team tôi.

Tôi đã kết bạn làm quen với họ và hỏi họ về lối chơi và build đồ. Tôi đã dành thời gian xem lại các playback còn nhiều hơn là thời gian chơi nhằm mục đích để tìm ra tại sao mình thua. Tôi nghiên cứu kỹ từng đợt update, từng chỉ số. Khi đi gank thì tôi sẽ ko bao giờ lao ra gank team bạn như một vị thần mà phải check kỹ đồ đạc của địch và tình trạng missing của những nhân vật khác trong team bạn. Tôi thường là người đầu tiên động viên team mình và take care họ trong từng phút chơi. Với lối chơi nghiêm túc, thận trọng và đầy trách nhiệm. Không quá bất ngờ khi tôi đã bắt đầu chơi tốt hơn, khi bạn bè ngoài đời của tôi còn loanh quanh mức rank 2k thì tôi đã leo lên mức 4k. Tôi đã kết bạn với rất nhiều người và cũng có rất nhiều người đã kết bạn với tôi vì tôi luôn là người động viên mọi người và quan tâm tới team nhất ở mọi vị trí như tanker, support hay carry. Điểm chung là họ rất shock khi biết rằng “time to play in dota 2” của tôi chỉ bằng 1/5 tất cả mọi người cùng rank 4k. Họ còn quả quyết là trước đó tôi đã chơi nhiều nick khác rồi nên mới đạt được mức rank như vậy. Thậm chí có người còn tìm ra nick thằng em tôi và bảo đấy cũng là nick của tôi =)))

Khi tôi đã chơi giỏi Dota2 Thắng 10 trận rank liên tiếp quá bình thường như thể Gosu 5k đang chơi ở rank 4k vậy thì đó lúc tôi nghiện nhất, nó đã chiếm quá nhiều thời gian của tôi và tôi bắt đầu từ bỏ nó. Tôi đã mất thời gian rất lâu để từ bỏ hết lần này đến lần khác. Và đó là một hành trình dài thực sự, dường như tôi có thể viết cả 1 quyển sách để viết về cuộc hành trình này =)). Tôi  ra đủ mọi lí do để chán gét dota2. Và tôi đã tìm ra cách là cố tình cho mượn nick để họ chơi tụt rank xuống đó là thằng em trai của tôi =)))) sorry team nào đã để TND kéo rank solo mọi người xuống nhé. Khi rank xuống ngưỡng 1K thì hầu hết các kinh nghiệm của tôi đều không áp dụng được để thắng trong rank này nữa. Gần như là hên xui mà thôi aihihihi ai từng chơi dota2 cũng sẽ biết tại sao cái rank 1k lại nát bét như vậy. Nhưng cuối cùng không hiểu sao tôi vẫn vượt lên được rank 2k mà chúng nó thậm chí add cả FB của tôi để chửi là cày thuê và tôi lại bị tái nghiện tiếp. Cuối cùng tôi bắt đầu chuyển sang chơi dota imba. Tôi chuyển sang nghiện dota imba và đó là lúc tôi ko thể chơi dota 2 normal được nữa. Và sau đó tôi cũng dễ dàng từ bỏ dota imba 10v10 chỉ bởi vì chơi cái này chiến thuật không làm nên chiến thắng và quan trọng là lag lòi mắt, ám ảnh tôi cả khi lúc đi ngủ vẫn thấy hình giật giật Mặc dù tôi dùng 1080ti. Khi chán dota imba và không thể chơi lại dota 2 nên tôi đã dễ dàng bỏ game không quá vất vả.

Sau dota2 tôi đã học được rất nhiều bài học. Nhưng chủ yếu là 1 vài trận ở rank 3k có kịch bản như thế này làm bản thân tôi không ngừng suy nghĩ và tự hào về nó.

“Ngay từ đầu trận tôi pick Slark còn team pick toàn Hard Carry. Team bạn thì đủ bộ Hard Carry, Semi Carry, Tanker, Ganker, Support. ”

Team bạn last hist như 1 vị thần, di chuyển như gosu và dường như ăn toàn  double damage và full health restore. Lại còn chơi Solo với nhau cực kì ăn ý như thể chúng nó ngồi cùng 1 quán nét vậy.

Mất 2 trụ mid trong 10 phút đầu tiên và 1 trụ bot.

Bị deward và cắm ward đầy rừng, có khi nó cắm cả vào cả trụ của mình cũng nên.

Tỷ số bị thua đang là 1-12 trong phút thứ 15.

Mình vẫn động viên team như 1 người anh bảo ban các thằng em nhỏ đang blame lẫn nhau không ngừng nghỉ.

Mình vẫn cố gắng last hist, đẩy lane, cắn trụ và cố gắng thuyết phục con AM đừng bỏ cuộc vì nó đang về trụ AFK vì toàn feed và bị team mình chửi quá trời.

5 phút sau 4 vs 5 vẫn không làm mình bỏ cuộc và team mình thì đã feed quá nhiều, sự cách biệt về item và leve là quá lớn. Gần như mọi thứ đều đều chắc chắn là thua. Mình vẫn động viên tiếp “Thua bây giờ thì quá dễ. Thắng mới là kỳ tích chứ đừng bỏ cuộc nhé anh em. Sau trận này nếu thắng tôi sẽ mời mọi người đi uống bia, tin tôi đi”. Trận đó kéo dài tới phút 30, thì AM quay lại với vị trí là cắn trụ và tránh xa các cuộc combat. Mình vẫn chơi như k quan tâm tới tỷ số, vẫn last hist đẩy trụ và gank con Lion đáng ghét. Khi đã có đủ những item cần, mình bắt đầu đi gank carry team bạn vì thời điểm này gần như team bạn cực kỳ chủ quan như kiểu nắm chắc phần thắng trong tay. Được sự ủng hộ của Spectre gần như cả team lấy lại phong độ nhưng vì item và leve cách nhau 1 trời 1 vực giữa 2 đội nên lối chơi vẫn là phòng ngự phản công. Đợi team bạn đẩy trụ là tập hợp nhau lật kèo trong khi AM lấy lại tinh thần và đẩy trộm trụ như 1 vị thần như không thể nào bắt được.

Không tin vào khả năng lật kèo của team mình nên thời gian này đa số team bạn chủ yếu là thích combat chứ k thích đẩy trụ. Trận đó kéo dài tới phút thứ 80 thì team bạn bắt đầu nhận ra là khả năng bị lật kèo là có thật chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Tới phút thứ 90 thì toàn bộ team mình đã bỏ qua hiềm khích khi thấy có cơ hội là Slark (mình đã quá quá khoẻ với số Agi cướp được là 70) và chơi cực kỳ cố gắng và dành chiến thắng ở phút 100 trong sự nể phục của team bạn lẫn team mình. Đó là 1 chiến thắng tự hào nhất của mình, mình đã hét lên như thể Việt Nam vô địch WorldCup vậy =))

Sau trận này đã không có cuộc bia nào xảy ra nhưng mình đã có thêm 9 người bạn add friend và vẫn giữ liên lạc tới tận bây giờ (5 người team bạn và 4 người team mình).

Đó là trận làm mình nhớ mãi và xem đi xem lại.Đêm hôm đó mình ngủ rất ngon và khi dậy tinh thần rất sảng khoái. Dù có thế nào cũng không được phép bỏ cuộc, dù cuộc đời có trao cho bạn quả chanh thì hãy biến nó thành cốc nước chanh. Mình tin có rất nhiều trận lật kèo như thế này mà mọi người từng gặp. Bất cứ Fan dota2 nào có công nhận với mình một trận lật kèo ở phút thứ 100 lại đáng nhớ hơn 1000 trận thắng nhưng dễ dàng có đúng không ?

Chuyển sang PUBG, một game FPS sinh tồn hay nhất mà tôi từng được chơi . Khi tôi chơi game này với người bạn thân của tôi 2 tiếng buổi chiều mỗi ngày thì là lúc tôi đã ngộ ra được chân lý mà tôi đã hình thành mindset từ lâu. Hầu như thời gian chơi của tôi là chơi cùng bạn tôi nên time 2 đứa dành cho PUBG là như nhau. Khởi đầu thì 2 thằng đều gà, nhưng dần dần khoảng cách kỹ năng bắt đầu xuất hiện sự cách biệt. Tôi nhận ra khi cả 2 đứa bắt đầu quen với trò trơi thì bạn tôi chỉ chơi với mục đích là cho vui nên kỹ năng vẫn như ngày đầu đến tận bây giờ. Còn tôi thì chơi để thử thách bản thân luyện tập kỹ năng trở nên tốt hơn và kiếm được nhiều mạng hơn nên đương nhiên càng về sau càng chơi tốt hơn.

Rõ ràng dành 10,000 giờ để trở thành chuyên gia trong 1 lĩnh vực nào đó là đúng. Nhưng bạn vẫn có thể trở thành chuyên gia khi luyện tập chuyên sâu ít hơn tới 5 hay thậm chí là 10 lần. Cứ thử làm, làm sai, nhìn nhận và rồi lại sửa sai với một mục đích rõ ràng là phải thành công. Chơi game để giải trí nhưng bạn vẫn có thể học được nhiều bài học từ nó để phát triển bản thân và tính cách.

Nguyễn Thanh